Ảnh Nguồn Từ Internet |
Chiều đi học về sớm tầm 3h30, do dư âm của trận đấu world cup ngày hôm trước nên cơ thể tôi lúc này đã hoàn toàn mệt mỏi, lăn ra ngủ đến 6h thì nhận được một cuộc điện thoại từ một ông anh cùng trường rủ 2 anh em đi chơi tối và ăn tối luôn. Lúc này trời mưa lất phất, những giọt mưa như làm dịu đi cái nóng của mùa hè thiêu đốt trong ngày, lúc này cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Hai anh em quyết định lên Hồ Tây ăn bánh tôm, một đặc sản mà hâu như người dân việt nam ai cũng biết đến.
Trong quán hầu như có đủ mọi lứa tuổi tới đây, chắc do hôm nay thứ 7 cuối tuần nên quán dường như cũng khá đông, tinh thần phục vụ của chủ quán lúc này cũng cảm thấy uể oải lắm, mình cũng thông cảm cho họ, một phần do đông khách và một phần cũng là do nhiều người order quá nên phục vụ không xuể.
Hai anh em ngồi nhâm nhi li bia cùng với bánh tôm Hồ Tây, một cảm giác thoải mái, vừa được ngắm gái xinh tươi vừa được thưởng thức món ngon Hà Nội.
Nâng cốc bia và cảm nhận cái cảm giác màu hồng của cuộc sống, tuy là sinh viên nhưng nói thật cuộc sống cũng không mấy là khó khăn lắm. Hai anh em ngồi nói chuyện bát ngát, từ tây sang đông. Rồi mồi cũng cạn mà bia cũng chỉ uống 2 chai vì đi chơi khuya nên không dám uống quá đà kẻo lại một đi không trở lại, vậy thì thật phí tuổi thanh xuân, mình vẫn chưa có người yêu thì quả thật càng thêm uổng phí.
Đang ngồi tiêu hóa đống thức ăn vừa nhồi nhét vào bụng, cảm giác no nê, ngây ngấy khiến mình cũng hơi có cảm giác khó chịu khi ngồi. Lúc này ngoái lưng lại thấy một em bé chừng 5 tuổi, một bé gái mặt mày lấm lem trong bộ quần áo cũ, mặt em như đang toát mồ hôi, dường như mời chào khách mua kẹo cao su dọc các quán ăn ở Hồ Tây đã khiến em thấm mệt. Em tiến lại gần tôi và mời mua kẹo cao su "chú ơi mua kẹo cao su cho con". Nói thật khuôn mặt của mình nó già hơn với số tuổi rất nhiều hay sao mà các chị và các bạn ai cũng gọi bằng anh, nhiều người thậm chí hơn mình tới hàng 5, 6 tuổi. Mình đáp bâng quơ, "không mua đâu em bé ơi". Nhưng nhìn khuôn mặt em thật tội nghiệp mình vội rút ví ra đưa cho em 8k - toàn tiền lẻ: "cho em này em bé". Nhưng em nói không và đi tôi gọi cô bé quay lại: "Em bán bao nhiêu một hộp kẹo này" em trả lời: "25 nghìn". Ông anh đi cùng mình rút trong ví ra 50k để mua ủng hộ em. Tuy ở vỏ của hộp đựng kẹo có ghi 14k nhưng mình cảm thấy rất mãn nguyện khi giúp em bé mua. Nếu em có nói 100k một hộp kẹo mình cũng sẽ sẵn sàng mua để ủng hộ em ngay lúc ấy cho dù sinh viên mình cũng không có nhiều tiền. Em bước đi ra khỏi quán với bước chân nhanh nhẹn dù cho bóng tối cứ dần chìm sâu, dòng người đổ xô ra đường càng đông, mình bước ra xe với bao suy nghĩ.
Dù cho tình cảnh khó khăn đến bao nhiêu một em bé 5 tuổi cũng không bao giờ ăn xin bất kì ai, em sống bằng chính những sản phẩm em bán. Thật sự mình khâm phục và cảm động trước nhưng em bé này. Không như một số người lớn có sức lao động mà cứ đâm đầu ra đường đi ăn xin, xin đừng đồng nhỏ nhặt mà không tính đến chuyện kinh doanh hoặc kiếm cho mình một cái nghề.
Sau khi chứng kiến mình càng có thêm động lực trong cuộc sống: "Dù có khó khăn cũng phải vươn lên bằng chính công sức của mình, đừng chịu khuất phục hay quỵ nụy trước bất kỳ kẻ nào"
{ 0 comments... read them below or add one }
Post a Comment